TrungMY Minh Chủ Võ Lâm
Xuất thân : Hell Nghề Nghiệp : Civil Engineer Tính cách : Crazy Tuổi : 33 Nhập môn : 23/12/2008 Cống hiến : 1604
Cấp Bậc Võ Lâm Môn Phái: Thiên Vương Cấp Bậc: Bang Chủ
| Tiêu đề: Thế giới thứ 3 - truyện ngắn, tác giả soixam Sun Mar 20, 2011 9:34 pm | |
| Tôi đang chạy xe về nhà mà tâm hồn còn đang vương vấn ở cuộc hẹn vừa kết thúc. Đó không phải là một cuộc hẹn hò, cũng không phải là một cuộc gặp mặt thân tình vui vẻ giữ những cố nhân, đó là cuộc hẹn giữa hai kẻ tình địch.
Hôm qua khi thấy tin nhắn của hắn tôi còn chưa hết bàn hoàn. Nhìn cái tên người gửi mà lòng tự hỏi mình còn chưa xóa số của hắn sao? Đã 2 năm kể từ khi mình không muốn nhìn thấy hắn trong cuộc đời của mình nữa. Hắn từng là một người bạn tốt của mình. Nhưng hãy nghĩ xem, bạn có thể không giận kẻ đã xen vào mối tình đầu tiên của bạn hay không?
Nhớ lại ngày ấy, tôi thích em từ đầu năm 12, cái lúc tôi đang gặp rắc rối bởi mấy cái điểm số be bé xinh xinh và vô vàn rắc rối liên quan đến học tập và giáo viên. Em tất yếu trở nên một người bạn thân thiết trong mỗi đêm tâm sự của tôi hồi nào không hay. Cũng lạ, hắn lúc ấy cũng là bạn thân của tôi mà sao chỉ khi tâm sự với em, tôi mới nói ra hết được những điều sâu kín nhứt. Có lẽ vì con gái luôn rất tâm lý, họ đồng cảm với những khi yếu mềm của mình, luôn biết cách tâm sự, chia sẽ…còn đám con trai thì khô khan quá, hơn nữa, phải tỏ ra cứng rắn nếu không tụi nó lại cười chê mình. Cứ thế rồi tôi thích em lúc nào không biết, chỉ biết là hằng đêm không nhắn tin, không onl để nói chuyện dù chỉ 1-2 câu cũng khiến mình trăn trở. Dần rùi những lần hẹn đi ăn, uống nước, tâm sự riêng 2 người trở nên không thể thiếu. Những niềm vui không dứt sau mỗi cuộc gặp, những khi cần luôn có em kề bên khiến tôi thật sự nghĩ mình là một phần quan trọng của nhau. Có lẽ mọi chuyện cứ êm thắm như vậy nếu tôi không chợt phát hiện ra sự thật phũ phàng.
***
Cái đêm liên hoan chia tay cả lớp trước khi mỗi người một ngả với con đường tương lai đã chọn, tôi đạp xe bên em trên con đường quen thuộc trở về nhà cô ấy. Đã bao lần tôi đưa em về nhưng hôm nay đoạn đường ôi sao như vô tận và thời gian mỗi khắc tưởng chừng là thế kỷ. Vì tôi biết đã đến lúc nói hết lòng mình với em. Cứ nghĩ tâm trạng nắm chắc phần thắng sẽ khiến câu nói dễ dàng hơn. Nhưng không. Trái tim mình cứ hồi hộp theo mỗi giây trôi đi, muốn ngỏ lời mà sao cứ ngại chẳng biết làm thế nào? Hít 1 hơi làm liều vì phía trước nữa là tôi phải xa em rồi. Tôi và em đứng rất lâu bên vệ đường, hoặc có lẽ chỉ 1 khoảnh khắc thôi nhưng đối với tôi, thời gian lúc đó như dừng lại. Em nói chúng ta chỉ là bạn thân, rất ngắn, chỉ vậy thôi là quá đủ. Đủ để tôi hiểu và đủ để bóp nát tim tôi rồi. Em nói em chỉ muốn tập trung cho kỳ thi Đại học sắp tới và hiện giờ không để ý một ai. Tôi biết làm sao hơn, chỉ mỉm cười nói “Ừ chúng ta là bạn thân” rồi nhìn theo bước em đi vào căn gác nhỏ mà cảm nhận từng tế bào trong tim đang co quéo mà chết dần như một chứng ung thư quái ác.
Hai tháng sau đó, hắn gửi lời mời cho cả lớp đến nhà hắn ăn tiệc mừng cả lớp đạt kết quả cao ở kỳ thi vừa qua, nhân tiện là 1 buổi họp lớp. Vừa hồi phục sau những chuỗi ngày căng thẳng với bài vở, tôi háo hức vô cùng để gặp lại bạn bè dù xa cách chưa có bao lâu. Trong bữa tiệc vui vẻ ấy, người tôi mong ngóng gặp lại nhứt chính là em, nhưng người em mong đợi nhứt ko phải là tôi. Chính là hắn. Những cử chỉ, ánh mắt, lời nói to nhỏ của em tôi luôn dõi theo vì đơn giản, tôi thích em mà. Bởi thế tôi đã nhận ra trong tim em đã có người khác rồi. Em ngồi đó, cười đùa vui vẻ, chụp với hắn 1 tấm hình tượng trưng cho tình cảm cả 2 người. Hôm đó trong mắt em không hề thấy bóng dáng tôi, ấy vậy mà tôi đã chờ mong từng ngày đến cuộc họp mặt này. Trong tôi bây giờ văng vẵng lời em nói đêm đó. Em đã gạt tôi!!! Em yêu hắn. Hắn biết tôi cũng yêu em, mà cứ thế ngang nhiên cướp đi người mà thằng bạn thân hắn trân trọng. Chắc hai người giờ đang cười cợt gã khờ như tôi đã mù mắt trước một cặp trời sinh như hai người chứ gì? Cứ viện cớ là hai người đến với nhau bởi tình yêu chân thành đi, nhưng sự ghen tuông cùng lòng hận thù đã che mờ lý trí của tôi rồi!!! Những ngày sau đó tôi không một lần liên lạc với cả hắn và em. Chắc rằng hắn biết vì sao, và em cũng thế. Tôi cố lao vào những đêm thức trắng bên bàn máy để quên hình ảnh hai người đang vui cười bên nhau. Nhưng tôi không thể không chú ý và để tâm những dòng trạng thái đó. Em viết, hắn cũng viết và tôi đau…
***
Hai người chấm hết. Tôi chẳng hiểu gì cả, tại sao chứ? Không phải em và hắn hạnh phúc lắm sao? Con bé bạn thân của em từng làm vệ tinh cho tôi cho biết điều đó chẳng bao lâu sau khi tôi bước chân vào ngưỡng cửa Đại học. Con bé ấy bảo tất cả là vì hắn bỗng dưng lạnh lùng, hững hờ chứ em vẫn một lòng nghĩ về hắn. Đến đây thì tôi cũng rõ, em là vậy mà, và hắn là con người như thế. Đôi khi đến tôi cũng chẳng hiểu nổi hắn, khi nóng khi lạnh, mau yêu cũng chóng quên… Có lẽ hắn đã chán, tôi không biết. Chỉ biết em không chịu trả lời thật lòng với tôi. Em chối bỏ tất cả, rằng em có yêu ai đâu, đừng nghe người ta nói bậy… Ừ em không muốn tâm sự, không muốn mọi người và cả tôi bàn tán về chuyện của em, không xem tôi là một người bạn thân để giải bày thì tôi đành chịu vậy. Em đã kép cánh cửa tình bạn với tôi như vậy mà.
Tôi không liên lạc với hắn, mất hẳn tin tức. Em thì thỉnh thoảng có trò chuyện mỗi khi online, nhưng chủ yếu vẫn là em nghe tôi nói, nghe về cuộc sống vui buồn của tôi nhiều hơn. Em cứ khép kín, cứ giả vờ vui vẻ nói cười rằng phải chi có một người để thương nhớ chắc sẽ vui lắm. Tôi gật gù chứ không lẽ nói ra rằng chuyện của em và hắn tôi biết rõ, rằng mỗi đêm tôi đều nén lòng khi đọc những dòng trạng thái, những bài viết của em trên mạng sao? Rằng tôi biết hắn cứ khi buông lơi, khi nắm chặt làm em muốn dứt khoát cũng không được, muốn hạnh phúc cũng không xong sao? Rằng em ngu lắm! Sao em cứ mãi nhớ thương về hắn trong khi chính tôi đây ngày ngày vẫn yêu thương và quan tâm đến em nhiều như vậy. Hắn có gì hơn tôi chứ? Hắn có tốt với em hơn tôi hay không? Có chăng chỉ là hắn làm em đau khổ và khiến em hằng giờ làm bạn với nước mắt nhiều hơn tôi mà thôi. Càng trách em tôi lại càng hận hắn và cũng tự trách mình vì nghĩ lại, tôi có khác gì em? Cũng vương vấn mãi một bóng hình đó thôi.
Và hôm qua, đang hưởng những ngày đầu của kỳ nghỉ tết năm 2 này thì cái điện thoại di động đã mấy ngày im bặt bỗng kêu lên. “Da lau rui ko lien lac hen.7g toi mai di uong nuoc voi t o quan nuoc hui do nha. t muon noi m bit 1 chuyen. Gap t 1 lan nha”, hắn hẹn tôi như thế. Thấy cái tin là lòng tôi lại muốn phát điên. Sao hắn lại còn dám hẹn gặp mình sao bao nhiêu chuyện như vậy chứ? Không gặp! Nhứt định không, và hắn đừng để mình thấy hắn lảng vảng gần đây, vì mình sẽ không bỏ qua cho hắn đâu. Thế nhưng sao cái nội dung tin nhắn ấy lại in đậm trong đầu mình thế này? Cứ cảm thấy như hắn đang có chuyện và rất cần mình. Mình cứ đọc lại cái tin với giọng điệu chân thành và cuối cùng là mình đang đến nơi hẹn để giải quyết cảm giác khó chịu trong lòng từ lúc bị ám ảnh bới cái tin nhắn của hắn.
***
Ngồi lặng im trong tiếng nhạc du dương của cái chốn mà hai thằng từng trải nghiệm biết bao lần, nhưng hôm nay không hề giống ngày xưa. Tôi nhìn hắn mà nhấm nháp từng chút cái hương vị nhạt dần của ly cà phê đậm đặc. Rồi cũng đến lúc mà hắn phải lên tiếng. Cũng chỉ là vài ba câu hỏi thăm thông thường. Tôi trả lời qua loa và trông đợi cái nội dung chủ yếu của cuộc gặp mặt này. Nội dung đó bắt đầu bằng lời xin lỗi của hắn.
“Mày làm gì mà xin lỗi tao chứ?”
Câu hỏi dằn mặt của tôi, và hắn bắt đầu kể rõ về chuyện của hắn và em cho tôi nghe. Tôi chỉ nhìn chằm chằm xem kẻ này sắp nói điều gì hay ho hơn không vì những cái hắn đang huyên thuyên tôi đã thuộc lào từ lâu.
“…Chắc mày và nó đều không hiểu và tự hỏi vì sao tao lại rời xa và làm nó đau khổ phải không? Vì từ đầu cả hai đã hiểu sai tất cả rồi.”
Tôi bắt đầu chú ý đến lời nói của hắn. Hắn đang bắt đầu cái gì đây? Tự biện hộ bằng một lý do cho mọi tội lỗi và xin mình tha thứ sao? Vậy thì chắc cái lý do đó chắc chưa được hình thành sẵn vì hắn đang bối rối, cái vẻ mặt lùng túng, lo sợ không biết mở lời thế nào. Rồi hít một hơi, hắn nhìn về xa xăm, nói thật nhanh và khẽ như một cơn gió:
“Tao là gay.”
Tôi như muốn sặc ra cái khối nước vừa uống từ nãy giờ. Hắn giỡn? Tên điên! Không còn lý do chạy tội hay hơn sao? Hắn hiểu tôi đang nghĩ gì nên bắt dầu giải thích rõ. Hắn bắt đầu nhận ra những thay đổi tâm sinh lý khi bước dần vào những năm cuối cấp. Hắn cố gắng phủ nhận tất cả, rằng hắn là một người con trai bình thường như bao người con trai khác, rằng hắn cũng biết yêu một cô gái chứ không phải là một kẻ bệnh hoạn mà cả xã hội xung quanh hắn coi khinh. Nhưng vô ích. Sự thật vẫn là sự thật. Và tôi biết nói gì đây khi hắn nói người mà hắn cảm thấy rung động đó chính là…tôi. Như trời trồng, tôi lặng nghe hắn tiếp tục câu chuyện như điên rồ của hắn. Hắn gần gũi với em cũng chỉ vì ghen tức, phần vì muốn phá hỏng chuyện của tôi. Nhưng lâu dần hắn cũng nhận ra em là người tốt, và chắng có lý do gì để ghét em cả vì sau đó chẳng bao lâu tôi ngỏ ý với em không thành. Hắn chỉ đơn thuần thân với em như một người bạn thân, một người hắn nghĩ sẽ hiểu và thông cảm với hắn. Nhưng em đã yêu hắn theo cái cách hắn không bao giờ mong muốn. Hắn không thể, hoàn toàn không thể đáp lại và cũng nhận ra tôi đang dần xa rời hắn vì hiểu lầm hắn là kẻ thứ ba. Lỗi lầm tất cả hắn đều nhận lấy, hắn không muốn miễn cưỡng chấp nhận để làm khổ cả đời em dù rằng em là người rất tốt. Hắn lại càng không dám nói ra cái sự thật mà đối với hắn là vô cùng xấu hổ. Hắn chỉ còn cách ra đi thôi. Có lẽ sự thật sẽ mãi chôn vùi theo hắn nhưng hôm nay, hắn trở lại vì muốn làm rõ, muốn tôi đừng trách hắn nữa, muốn tôi biết hắn quý tôi đến dường nào và hắn ân hận vì làm em đau khổ bao nhiu. Hắn nói tôi tin cũng được, không tin cũng được, nhưng hãy tin con người mà trước đây tôi từng xem là bạn thân. Hắn bỏ học lâu rồi, sắp tới hắn sẽ đi ra nước ngoài với cả nhà hắn và không bao giờ quay về cái chốn đau thương này nữa. Hắn xin tôi tha thứ và mong tôi…bằng cách nào đó, hãy sưởi ấm trái tim em, để hắn không còn dày vò hằng đêm vì lỗi lầm lúc xưa.
Tôi ngẩn người thật lâu. Tôi phải làm gì bây giờ? Trước mặt tôi là kẻ gây bao tội lỗi, kẻ mà tôi căm thù, kẻ làm người tôi yêu đau khổ. Từ lâu tôi chỉ ước một lần được đánh hắn một trận, được mắng nhiếc những căm phẫn trong lòng lên con người đó. Nhưng sao bây giờ con người đó xuất hiện trước mắt tôi không đê tiện như tôi vẫn nghĩ, ngược lại hắn đáng thương hơn là đáng trách. Hắn chỉ hành động theo quán tính của một con người bình thường. Phải, vô cùng bình thường. Có gì mà lại phải kỳ thị họ chứ? Cái nhìn hạn hẹp của xã hội bây giờ đã bóp chết những trường hợp này. Những kẻ dám yêu dám hận, dám sống thật với con người của mình và dám đấu tranh cho hạnh phúc. Nếu mọi người dễ dàng chấp nhận, có lẽ hắn đã dám nói ra, có lẽ em đã không đau khổ ngay từ đầu và tôi không sống trong oán hận suốt thời gian qua. Tôi nên trách cuộc đời nghiệt ngã, trách mình mù oán hơn là trách một người đáng thương như hắn. Nước mắt hắn rưng rưng trên khóe mắt kia, và khi ấy, tôi biết tôi phải làm gì.
“Chính tao mới là người phải xin lỗi”
Tôi ôm hắn trong một tình bạn vỡ òa. Không một lời nói nào thêm nữa nhưng…đã quá đủ rồi.
***
Lại cũng con đường này. Ngộ thật! Con đường đau thương bao lần tự nhắc mình đừng đi lại, sao đêm nay tôi lại quay về? Tôi đang chênh vênh giữa quá khứ và hiện tại sao? Em đang đứng nơi đó, lạnh lùng từ chối tôi như mới hôm qua. Nhưng tôi không nghe rõ tiếng em nữa rồi. Tai tôi giờ là tiếng nói như in cuả hắn. Hắn là… Tôi nên cười hay khóc đây? Em có nghe không? Em đang nhớ thương một người như vậy để tự trốn tránh cuộc sống đang tươi đẹp đón chờ em. Tôi thì sao? Vì một người không yêu mình sao? Tôi muốn bước qua cánh cửa kia, nói to với em rằng em đã lầm rồi, nói em nghe cái giá trị mà em mòn mỏi hy vọng đó sẽ không bao giờ, mãi mãi, và vĩnh viễn sẽ không thuộc về em. Tôi muốn nắm tay em chạy ra nhìn bầu trời đầy sao bên trên kìa, ở nơi đó là ánh sáng giữa đêm trường chứ không phải một màu đen sâu thẳm. Thế sao em cứ mãi u mê… Nhưng không! Tôi dừng lại…Mình là gì kia chứ? Một người bạn, chỉ là một người bạn. Một người đang trong vai trò không hề biết chuyện tình cảm riêng tư của em, một người đủ nằm ngoài cái khoảng sâu kín em muốn chia sẻ, vậy thì tôi lấy quyền gì mà cấm đoán, mà xen vào, mà ra lời khuyên bảo em kia chứ. Tôi chẳng là gì với em ngoài một chữ bạn. Tôi không nên nhiều chuyện làm gì và em liệu có tin tôi hay em lại nghĩ đây là một trò nói xấu kẻ khác xưa như trái đất. Tôi chẳng thể làm gì thêm, chẳng thay đổi được gì. Có chăng chỉ là bên cạnh mỗi khi em cần tới. Tiếp tục chứng kiến em mòn mỏi hy vọng còn hơn là dập tắt hy vọng le lói cuối cùng trong tâm hồn gần như đã chết ấy. Và rồi tôi cũng chết mòn như em?
Mưa đã bắt đầu rơi. Rơi trong lòng hay rơi trên mi anh? | |
|
poxynh Võ Lâm Cao Thủ
Xuất thân : Biên Hòa 2 ^^! Nghề Nghiệp : sinh viên Tính cách : bất thường Tuổi : 29 Nhập môn : 28/03/2010 Cống hiến : 326
Cấp Bậc Võ Lâm Môn Phái: Cấp Bậc:
| Tiêu đề: Re: Thế giới thứ 3 - truyện ngắn, tác giả soixam Sun Mar 20, 2011 9:47 pm | |
| | |
|